Khi trở thành giáo viên Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng trau dồi chuyên môn đồng thời giữ tâm thiện trong sáng của người thầy.
Mong muốn theo đuổi nghề giáo viên từ thủa nhỏ
Luôn trân trọng nghề giáo viên
Là những nhà giáo, chúng ta có thể tự hào và hãnh diện khi nói về nghề nghiệp của mình. Từ xưa, ông bà ta đã đúc rút: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy” hay “Không thầy đố mày làm nên”… Thật tự hào làm sao được khi những người theo nghề được ví là “Những kỹ sư tâm hồn”, sự nghiệp giáo dục luôn được đánh giá là “Sự nghiệp trăm năm”… Với những mức độ khác nhau, tôi tin rằng, nghề giáo chân chính thì thời nào cũng đáng được trân trọng và thực tế luôn được trân trọng.
Không tự hào, không đáng trân trọng sao được khi là những cô giáo, thầy giáo hàng ngày đứng trên bục giảng, tiếp xúc với nhiều đối tượng học sinh khác nhau. Người giáo viên luôn trao cho các em những phần quà bằng nhau, đó là món quà tri thức.
Công lao của thầy cô giáo luôn gắn bó với sự thành công trong tương lai của mỗi người, mỗi thế hệ. Người giáo viên không chỉ bằng năng lực nghề nghiệp, nghệ thuật dạy học để khơi dậy hứng thú và niềm vui trong hoạt động học tập, kích thích học sinh tự tìm tòi, khám phá và chiếm lính kiến thức mà còn dạy các em thành người, dạy những điều hay lẽ phải, rèn luyện kĩ năng sống, giúp các em phát triển toàn diện.
Ngay từ thuở mới bắt đầu cắp sách tới trường hình ảnh người thầy bên tấm bảng đen cũ kĩ đã để lại trong tâm hồn non trẻ của tôi những ấn tượng khó phai mờ.
Tôi ao ước có một ngày không xa mình cũng đứng trên bục giảng đó để truyền dạy kiến thức cho thế hệ tương lai. Chàng tân sinh viên giáo dục quốc phòng và an ninh ngày nào còn bẽn lẽn giờ đây đã gánh trên vai trách nhiệm giáo dục quốc phòng cho thế hệ tương lai. Ra trường với tấm bằng cử nhân giáo dục quốc phòng an ninh ước mơ ngày bé của tôi giờ đã trở thành hiện thực.
Luôn tâm niệm cống hiến hết mình tại Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn
Có lễ là duyên trời định đưa tôi đến với Trường Cao Dược Sài Gòn. Ngôi trường giàu truyền thống về y dược sẽ giúp tôi thỏa mãn ước mơ trở thành một nhà giáo nhân dân. Hình ảnh người giáo viên trong cách nhìn của mọi người luôn gắn với sự an nhàn, không đua chen danh lợi.
Quả thật, những con người ấy đang âm thầm cống hiến, âm thầm tỏa hương. Với người giáo viên làm sao có thể an nhàn cho được khi ngày đêm họ luôn trăn trở để không ngừng đổi mới phương pháp dạy học, sáng tạo. Từ đó đem đến cho học sinh thân yêu của mình những điều tốt đẹp nhất. Chúng ta cảm phục và tự hào trước sự đóng góp, hy sinh to lớn của bao thế hệ thầy giáo, cô giáo, những người đã không quản khó khăn, gian khổ góp phần đào tạo nên những thế hệ con người “vừa hồng, vừa chuyên” đáp ứng yêu cầu của sự nghiệp dựng nước và giữ nước của dân tộc!
Thời nào, nghề nghiệp nào cũng đòi hỏi cái tâm, nhân cách đạo đức trên hết. Đặc biệt, đối với nghề giáo và trong thời đại ngày nay. Vấn đề nhân cách người giáo viên tại Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn càng được nhìn nhận nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bởi, đối tượng của người thầy không chỉ là kiến thức, trí tuệ mà cao hơn là nhân cách, tâm hồn con người, những thế hệ tương lai đất nước.
Giảng viên Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn cần có nhân cách tâm hồn trong sáng
Người giáo viên cần có phẩm giá trong sáng
Ngoài kiến thức, chuyên môn vững chắc luôn cần được trau dồi, người giáo viên cần có nhân cách, phẩm giá trong sáng khi đứng trên bục giảng dạy dỗ học trò. Chưa kể, phương pháp giảng dạy tối ưu nhất của người thầy đó chính là làm gương, là truyền đạt bằng tư tưởng, tình cảm của mình…
Nếu không có nhân cách tốt, những người thầy, người cô rất khó thực hiện trọn vẹn bổn phận và trách nhiệm của mình. Vì vậy, lao động của người thầy, ngoài đòi hỏi kiến thức, sự cẩn trọng, khoa học, nghiêm túc, đặc biệt phải có một cái tâm trong sáng, để tạo dựng nên nhân cách con người đáp ứng ngày càng cao yêu cầu của sự nghiệp xây dựng xã hội mới.
Như giáo sư Nguyễn Văn Lê đã dẫn lời một nhà tư tưởng nói về nghề dạy học rất hay rằng: “Nếu người thợ kim hoàn làm hỏng một đồ vàng bạc thì anh ta có thể đem ra nấu lại. Nếu một viên ngọc quý bị hư thì có thể phá bỏ… Làm hư một con người là một tội lớn, một lỗi lầm lớn không thể nào chuộc được”.
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Chỉ những ai đã và đang đứng trên bục giảng thì mới cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự cao quý quá đỗi của nghề dạy học. Nghề mà những nhọc nhằn, trăn trở cũng chính là vinh quang! Các bạn sinh viên Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn thân mến, nghề nào cũng có gian truân vất vả, có ngọt có bùi, tôi mong rằng các bạn hãy cố gắng học tập, nỗ lực rèn luyện để trở thành những người giúp ích cho đời. Khi các bạn thấy vất vả, trùn bước hãy luôn nhớ rằng “ Trên con đường thành công không có dấu chân của những kẻ lười biếng”