Người thầy thuốc tôi nghĩ phải là người có lòng nhân ái, bao dung như người thương yêu của mình quan tâm chăm sóc người bệnh.
Nhân ái thầy thuốc Việt Nam
Trong tâm trí tôi câu nói mà bác đã gửi trong thư gửi Hội nghị Cán bộ y tế ngày 27 tháng 2 năm 1955 củaChủ tịch Hồ Chí Minh đã làm trái tim của tôi rung độngcó câu "Lương y phải như từ mẫu”. Ý của bác muốn nói là một lương y, một người thầy thuốc đồng thời phải là một người mẹ hiền. Câu “lương y phải như từ mẫu” của Bác chính là để nhấn mạnh hai điều kiện phải có của người thầy thuốc, đó là:
Như người mẹ hiền cũng vậy, không có người mẹ nào muốn con mình bị ốm đau, bệnh tật mà trái lại luôn mong cho con khỏe mạnh, mau ăn chóng lớn người thầy thuốc phải là một người có lương tâm cứu chữa người bệnh tận tình chu đáo.
Người thầy theo tôi nghĩphải là thầy thuốc giỏi, là người có tài năng có năng lự, và dùng kiến thức và kỹ năng về y dược để chữa bệnh cho mọi người và thầy thuốc giỏi là người hành nghề y vững vàng về chuyên môn, luôn tìm cách nâng cao trình độ nghề nghiệp, cập nhật kiến thức y dược để làm chủ trang, thiết bị hiện đại nhằm chữa trị tốt cho người bệnh. Ngoài cái giỏi về chuyên môn kỹ thuật, còn phải giỏi về tâm lý giao tiếp, chẩn đoán không chỉ bệnh tật mà còn hiểu được những nguyện vọng của bệnh nhân như người mẹ hiền hiểu tâm tính của người con do mình sinh ra vậy. Và tôi cũng nghĩ rằng đâu phải ai cũng là thầy thuốc giỏi cũng đâu phải mọi thầy thuốc có thể và tự nhiên đều trở thành mẹ hiền, là người thầy thuốc giỏi là bạn hiền của người bệnh mà mỗi thầy thuốc chịu phấn đấu, cố gắng tu dưỡng, rèn luyện đạo đức, tác phong, lối sống, cách xử sự với bệnh nhân, mới có thể trở thành mẹ hiền được và trở thành một người bạn tri kỉ để cho bệnh nhân tin tưởng được giao sinh mạng của minh cho bác sĩ chúng ta được.
“Lương y phải như từ mẫu” là mỗi người chúng ta khi được mang sứ mệnh cứu giúp chăm sóc sức khỏe chẩn đoán bệnh, phải là một người giàu y đức, đặt nền tảng trên sự tôn trọng sinh mạng con người, nên đối với người thầy thuốc trước hết là không được làm bất cứ điều gì gây tổn hại tới người bệnh mà mình đang chăm sóc, mà phải luôn nghĩ và làm điều có lợi cho người bệnh. Rồi phải tôn trọng nhân phẩm của người bệnh người nhà chăm sóc người bệnh và phải đặt quyền lợi bệnh nhân lên hàng đầu ,không phân biệt đối xử, phải công bằng và trung thực. Mà tôi chọn là nghề liên quan đến sức khỏe thậm chí là tính mạng của con người nên chúng tôi phải đặt tính mạng con người là trên hết nên người hành nghề như chúng tôi phải là thầy thuốc có chuyên môn giỏi đồng thời phải cólương tâm, phải có tấm lòng thương yêu, tận tụy phục vụ người bệnh. Một chút lơ đễnh, thờ ơ, tắc trách hay vô cảm,sẽ làm tội lỗi đều có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng cho sức khỏe,tính mạng của người bệnh. Sẽ làm tội nhân dẫn đến những mất mát đau đớn không gì bù đắp cho thân nhân người bệnh được. Trong tim tôi giờ đã khắc sau lời nói của Bác cũng đã nhắc nhở cho chúng tôi phải có trách nhiệm cao trong công việc dù có làm sao thì cũng phải vui vẻ tự hào rằng mình là một người thầy thuốc của nhân dân, người bệnh đã phó thác tính mạng của họ cho chúng ta nơi các nhân viên y tế, và sự phó thác cao cả mà chính phủ giao cho nữa và phó thác cho các bác sĩ, các chú, cô nhân viên y tế để chữa bệnh tật và giữ sức khỏe cho đồng bào. Đó là một nhiệm vụ rất vẻ vang cao cả và trong đó cũng có tôi. Vì vậy, một người thầy thuốc cần phải yêu thương chăm sóc người bệnh thương yêu chăm sóc người bệnh như anh em ruột thịt của mình, coi những nỗi đau của họ như nỗi đau của mình vậy và đau đớn cũng như mình đau đớn.
Trong một nền kinh tế hiện đại hiện nay mà tôi biết, không ít y, bác sĩ bị sức hút mạnh mẽ của đồng tiền chi phối họ, khiến y đức của họ một ngày mai một, xuống cấp trầm trọng họ đã bị tiền bạc làm mù quáng. Tiền bạc, quà cáp làm đã làm họ thay đổi, thay đổi mọi tính cách đối sử của họ và chất lượng điều trị bệnh của thầy thuốc. Trong nhiều trường hợp cấp cứu, đôi lúc ttooi có nghĩ vì không có tiền trả viện phí nên thầy thuốc đã bỏ mặc bệnh nhân không lo lắng cho họ đầy đủ quan tâm họ an ủi họ. Lại có những y, bác sĩ đã thờ ơ, thiếu trách nhiệm coi thường họ bỏ mặc họ, coi thường tính mạng của người họ mặc kệ bệnh của họ, không nhanh chóng cấp cứu kịp thời, vì vậy đã gây ra cái chết cho họ, đồng thời bác sĩ cũng trở thành những kẻ tội đồ, bị dư luận lên án.
Thầy thuốc như mẹ hiền
Như chúng ta đã thấy thực hiện lời dạy của Bác, y bác sĩ, nhân viên y tế trên cả nước đang ngày đêm tận tụy cứu chữa, chăm sóc người bệnh. Và đã có nhũng bác sĩ trẻ tình nguyện về các bệnh viện nghèo, những chuyến đi khám, chữa bệnh từ thiện nguyện và phát thuốc miễn phí cho đồng bào vùng sâu, vùng xa, vùng dân tộc thiểu số, vùng thiên tai bão lụt, biên giới hải đảo,... ngành y của tôi đã cứu sống được nhiều bệnh.
Là một sinh viên Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn để chở thành người thầy thuốc giỏi cứu sống chăm sóc sức khỏe mọi người tôi đã phấn đấu học tập tốt lời dạy của Bác “lương y phải như từ mẫu” tôi đã tin tưởng rằng một ngày nào đó tôi sẽ phấn đấu trở thành môt điều dưỡng viên giỏi giúp ích cho xã hội tôi đã học tập cố gắng học theo lời bác dạy.
Là sinh viên đang học tập và rèn luyện Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn tôi rất tự hào về ngôi trường minh đang học tập đang theo đuổi vì ngôi trường này sẽ là nơi nuôi dưỡng ước mơ cua tôi và bao bạn trẻ như tôi đang sôi sục một tinh thần nhiệt huyết thành hiện thực là nơi ươm mầm tài năng trẻ và không làm tổn thương và mai một tài năng trẻ, ngôi trường giúp tôi trao dồi kiến thức rèn luyện là nơi trao dồi học hỏi để trở thành, một người có tài năng giúp cho xã hội là một người có đấy đủ tính chất của một nhân viên y tế sâu y lý - giỏi y thuật - giàu y đức tôi luôn ý thức mình trong thâm tâm tôi phải cố gắng luôn học tập tốt, ý thức tốt, trong tôi mang một ý chí mãnh liệt sôi sục của tuổi trẻ để học tập rèn luyện theo lời dạy của bác tôi đã gửi gắm tinh thần ý chí của mình vào ngôi trường này. Là một ngôi trường hội tụ đầy đủ tất cả các giảng viên đầy nhiệt huyết giúp chúng tôi trao dồi kiến thức. Đi đâu tôi cũng tự hào vì mình là học sinh Trường Cao Đẳng Dược Sài Gòn.